Tập 30:
Sáng hôm sau, Tuấn tỉnh dậy trên sofa, cơ thể mỏi nhừ, mắt thâm quầng vì cả đêm không chợp mắt. Tiếng cửa phòng ngủ khẽ mở, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Ly bước ra, dáng vẻ tiều tụy nhưng đã gọn gàng hơn. Cô mặc một bộ đồ ngủ dài tay màu xám nhạt, che đi những vết bầm tím trên cơ thể, tóc buộc cao đơn giản, đôi mắt vẫn đỏ hoe nhưng không còn nước mắt. Cô dừng lại ở ngưỡng cửa, nhìn Tuấn một lúc lâu, ánh mắt không còn lạnh lùng như đêm qua mà pha lẫn chút mệt mỏi và suy tư. Tuấn đứng bật dậy, giọng ngập ngừng, đầy hối lỗi:
“Ly… anh… anh xin lỗi vì tối qua. Anh không biết phải nói gì nữa, anh sai rồi. Em ăn gì không? Anh đi làm đồ ăn sáng cho em nhé?”
Ly không trả lời ngay, cô bước tới bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống.Sau một lúc im lặng, cô hít một hơi sâu, giọng khàn khàn nhưng bình tĩnh hơn anh tưởng:
“Tuấn, em suy nghĩ cả đêm qua. Em không ngủ được, cứ nằm đó và nghĩ về mọi chuyện – về anh, về em, về những gì đã xảy ra. Em nhận ra một phần là lỗi của em. Không phải chỉ là em phản bội anh, mà vì em có quá nhiều thời gian rảnh rỗi. Anh đi làm nuôi cả gia đình, còn em ở nhà, chẳng làm gì ngoài chờ anh về. Em để đầu óc mình trống rỗng, để nỗi cô đơn nó kéo em đi lạc lối.”
Tuấn sững người, anh bước tới gần, ngồi xuống ghế đối diện cô, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa lo lắng:
“Ly, em nói gì vậy? Anh không muốn em nghĩ thế. Anh đi làm là để em không phải vất vả, để em được nghỉ ngơi, được sống thoải mái. Anh…”
Ly ngắt lời anh, giọng cô nhẹ nhưng kiên định, đôi mắt nhìn thẳng vào anh:
“Đúng vậy, anh yêu chiều em hết mực. Từ ngày lấy anh, anh không muốn em đụng vào việc gì cả, không muốn em đi làm, không muốn em phải lo toan. Anh nói anh muốn em là công chúa trong nhà, muốn em chỉ cần xinh đẹp và vui vẻ. Nhưng Tuấn, em không phải công chúa, em là người bình thường. Em cần làm gì đó, cần có mục đích, cần cảm thấy mình sống có ý nghĩa. Ở nhà suốt ngày, em chỉ biết chờ anh, rồi dần dần em thấy mình vô dụng, thấy mình lạc lõng. Chính cái sự rảnh rỗi đó đã đẩy em đến chỗ của Nam, đến cái sai lầm kinh khủng đó.”
Tuấn cúi đầu, tay siết chặt thành ghế, lòng anh trĩu nặng. Anh biết cô nói đúng, nhưng anh chưa từng nghĩ sự yêu chiều của mình lại vô tình tạo ra khoảng trống trong lòng cô. Anh ngẩng lên, giọng run run:
“Ly… anh không biết. Anh chỉ muốn tốt cho em, nhưng anh sai rồi. Em muốn gì bây giờ? Anh sẽ làm bất cứ điều gì để sửa chữa.”
Ly nhìn anh, ánh mắt cô dịu lại một chút, nhưng vẫn giữ vẻ kiên quyết:
“Em quyết định rồi, Tuấn. Em muốn đi làm. Em muốn quay lại với công việc, muốn tự mình kiếm tiền, muốn có cuộc sống của riêng em, không phụ thuộc vào anh nữa. Em không muốn ngồi nhà chờ đợi thêm một ngày nào nữa. Em cần khuây khỏa, cần quên đi những chuyện kinh khủng vừa qua, và em nghĩ đi làm là cách tốt nhất.”
Tuấn im lặng một lúc, rồi gật đầu, dù trong lòng anh vẫn còn chút bất an:
“Được, Ly. Nếu em muốn thế, anh ủng hộ. Anh cũng nghĩ em đi làm sẽ tốt hơn, sẽ bớt nghĩ ngợi lung tung sau những chuyện vừa rồi. Anh chỉ muốn em vui, muốn em tìm lại chính mình. Em cứ làm những gì em muốn, anh không cản.”
Ly nhìn anh, lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô cảm nhận được một chút ấm áp từ anh. Cô gật đầu, giọng nhẹ nhàng hơn:
“Cảm ơn anh. Em vui vì anh hiểu. Em không muốn sống dựa vào anh mãi, em muốn tự mình làm ra đồng tiền, tự mình đứng lên sau tất cả.”
Buổi sáng hôm đó, hai người ăn sáng trong im lặng, nhưng không còn sự ngột ngạt như đêm qua. Tuấn làm một đĩa trứng ốp la đơn giản, pha hai cốc cà phê, và họ ngồi đối diện nhau, không nói nhiều, nhưng không khí đã bớt căng thẳng. Ly ăn chậm rãi, từng miếng nhỏ, như đang cố lấy lại sức sau những ngày kiệt quệ. Tuấn nhìn cô, lòng vừa nhẹ nhõm vừa day dứt, tự nhủ sẽ không để cô rơi vào vực sâu thêm lần nào nữa.
Những ngày sau đó, Ly bắt đầu hành trình tìm việc. Cô mở laptop, lướt qua các trang web tuyển dụng như VietnamWorks, JobStreet, và cả những nhóm việc làm trên mạng xã hội. Kinh tế đang khó khăn, thị trường việc làm co hẹp, cô nộp đơn khắp nơi – từ công ty nhỏ đến các doanh nghiệp vừa, nhưng ngày qua ngày, hộp thư của cô vẫn trống rỗng. Cô ngồi hàng giờ trước màn hình, gõ từng dòng CV, chỉnh sửa từng câu chữ, nhưng không một cuộc gọi nào đến. Ly bắt đầu cảm thấy nản lòng, tự hỏi liệu mình có còn giá trị gì sau thời gian dài không làm việc, không có kinh nghiệm thực tế ngoài những kỹ năng cơ bản từ thời đại học.
Tuấn thấy cô ngồi thẫn thờ trước laptop, anh bước tới, đặt tay lên vai cô, giọng động viên:
“Đừng nản, Ly. Em mới bắt đầu mà, từ từ rồi sẽ có chỗ nhận. Giờ kinh tế khó, ai cũng chật vật, không phải lỗi của em đâu.”
Ly gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn nặng trĩu. Cô nhớ lại những ngày còn đi học, khi cô từng mơ về một sự nghiệp rực rỡ, từng làm việc bán thời gian ở một công ty nhỏ, nhưng sau khi lấy Tuấn, cô bỏ hết để làm “công chúa” trong nhà anh. Giờ đây, chuyên môn của cô đã lạc hậu, kinh nghiệm thì gần như bằng không, và cô cảm thấy mình như một kẻ thất bại giữa dòng đời hối hả.
Rồi một vài nơi bắt đầu gọi cô đi phỏng vấn, nhưng đa phần là những công ty nhỏ, môi trường lộn xộn, lương thấp, và công việc không đúng với mong muốn của cô. Có lần, cô đến phỏng vấn ở một cửa hàng bán lẻ, người quản lý nhìn cô từ đầu đến chân, hỏi vài câu qua loa rồi bảo sẽ liên lạc lại, nhưng chẳng bao giờ có tin tức. Lần khác, cô thử sức ở một công ty quảng cáo nhỏ, nhưng họ cần người có kinh nghiệm chạy chiến dịch ngay lập tức, trong khi cô chỉ biết những lý thuyết suông từ sách vở. Mỗi lần bị từ chối, Ly lại về nhà, ngồi lặng lẽ trên sofa, tay ôm cốc trà nguội, tự hỏi liệu mình có đang mơ mộng quá xa vời.
Tuấn thấy cô thất vọng, anh cố an ủi, nhưng không dám nói quá nhiều, sợ cô nghĩ anh thương hại. Anh lặng lẽ pha trà cho cô mỗi tối, ngồi bên cạnh xem phim cùng cô, dù cả hai chẳng ai tập trung vào màn hình. Anh biết cô cần thời gian, và anh cũng cần thời gian để sửa chữa những vết nứt trong lòng mình.
Đến một ngày, khi Ly gần như muốn bỏ cuộc, điện thoại cô reo lên. Một giọng nữ chuyên nghiệp vang lên từ đầu dây bên kia:
“Chào chị Ly, tôi là Minh Anh từ phòng nhân sự của Tập đoàn Bất động sản Hoàng Gia. Chúng tôi nhận được CV của chị và muốn mời chị đến phỏng vấn cho vị trí trợ lý marketing vào sáng thứ Tư tới. Chị sắp xếp được không?”
Ly sững sờ, tay run run cầm điện thoại, giọng lắp bắp:
“Dạ… dạ được ạ. Cảm ơn chị, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Cô gác máy, tim đập thình thịch, quay sang Tuấn đang ngồi đọc báo gần đó, giọng không giấu nổi niềm vui:
“Tuấn! Hoàng Gia gọi em đi phỏng vấn! Là tập đoàn lớn đó, không phải mấy chỗ nhỏ lẻ em đi trước giờ đâu!”
Tuấn bỏ tờ báo xuống, nở nụ cười hiếm hoi, ánh mắt sáng lên:
“Thật không? Anh biết chỗ đó, lớn lắm, trụ sở hoành tráng ở Hai Bà. Chúc mừng em nha!
Ly gật đầu, lòng cô trào dâng một cảm giác vừa hồi hộp vừa mong chờ. Hoàng Gia là một trong những tập đoàn bất động sản hàng đầu, nổi tiếng với những dự án triệu đô và môi trường làm việc chuyên nghiệp. So với những chỗ nhỏ lẻ cô từng phỏng vấn, đây là một cơ hội lớn, một bước ngoặt mà cô không dám mơ tới sau chuỗi ngày thất bại. Cô bắt đầu chuẩn bị, lôi CV ra chỉnh sửa lại lần nữa, tìm hiểu về công ty trên mạng, và thậm chí lục tủ chọn một bộ đồ công sở lịch sự nhất – chiếc áo sơ mi trắng và chân váy bút chì màu đen mà cô chưa từng mặc kể từ ngày cưới.
Đêm trước ngày phỏng vấn, Ly nằm trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà, lòng bồn chồn không ngủ được. Cô tưởng tượng mình bước vào văn phòng sang trọng của Hoàng Gia, đối diện với những người phỏng vấn nghiêm nghị, và tự nhủ phải làm thật tốt để không bỏ lỡ cơ hội này. Tuấn nằm bên cạnh, khẽ nắm tay cô, giọng trầm ấm:
“Ngủ đi, Ly. Em sẽ làm tốt thôi. Anh tin em.”
Ly quay sang nhìn anh, gật đầu nhẹ, nhưng trong lòng cô vẫn còn một khoảng cách không thể xóa nhòa. Cô biết anh đang cố gắng, và cô cũng đang cố gắng, nhưng những vết thương từ quá khứ vẫn âm ỉ, chưa thể lành. Dù vậy, cô tự nhủ, ngày mai sẽ là một khởi đầu mới – không chỉ cho sự nghiệp, mà còn cho chính bản thân cô, một Ly mạnh mẽ hơn, độc lập hơn, không còn là cái bóng của bất kỳ ai.
Sáng hôm sau, Ly dậy sớm, trang điểm nhẹ, mặc bộ đồ đã chuẩn bị, đứng trước gương ngắm mình một lúc lâu. Cô thấy một người phụ nữ sẵn sàng bước ra ngoài, đối mặt với thế giới. Tuấn tiễn cô ra cửa, ánh mắt anh đầy hy vọng:
“Chúc em may mắn. Về kể anh nghe nhé.”
Ly gật đầu
“Mình sẽ làm được. Mình phải làm được.”
Sáng hôm sau, Tuấn tỉnh dậy trên sofa, cơ thể mỏi nhừ, mắt thâm quầng vì cả đêm không chợp mắt. Tiếng cửa phòng ngủ khẽ mở, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Ly bước ra, dáng vẻ tiều tụy nhưng đã gọn gàng hơn. Cô mặc một bộ đồ ngủ dài tay màu xám nhạt, che đi những vết bầm tím trên cơ thể, tóc buộc cao đơn giản, đôi mắt vẫn đỏ hoe nhưng không còn nước mắt. Cô dừng lại ở ngưỡng cửa, nhìn Tuấn một lúc lâu, ánh mắt không còn lạnh lùng như đêm qua mà pha lẫn chút mệt mỏi và suy tư. Tuấn đứng bật dậy, giọng ngập ngừng, đầy hối lỗi:
“Ly… anh… anh xin lỗi vì tối qua. Anh không biết phải nói gì nữa, anh sai rồi. Em ăn gì không? Anh đi làm đồ ăn sáng cho em nhé?”
Ly không trả lời ngay, cô bước tới bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống.Sau một lúc im lặng, cô hít một hơi sâu, giọng khàn khàn nhưng bình tĩnh hơn anh tưởng:
“Tuấn, em suy nghĩ cả đêm qua. Em không ngủ được, cứ nằm đó và nghĩ về mọi chuyện – về anh, về em, về những gì đã xảy ra. Em nhận ra một phần là lỗi của em. Không phải chỉ là em phản bội anh, mà vì em có quá nhiều thời gian rảnh rỗi. Anh đi làm nuôi cả gia đình, còn em ở nhà, chẳng làm gì ngoài chờ anh về. Em để đầu óc mình trống rỗng, để nỗi cô đơn nó kéo em đi lạc lối.”
Tuấn sững người, anh bước tới gần, ngồi xuống ghế đối diện cô, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa lo lắng:
“Ly, em nói gì vậy? Anh không muốn em nghĩ thế. Anh đi làm là để em không phải vất vả, để em được nghỉ ngơi, được sống thoải mái. Anh…”
Ly ngắt lời anh, giọng cô nhẹ nhưng kiên định, đôi mắt nhìn thẳng vào anh:
“Đúng vậy, anh yêu chiều em hết mực. Từ ngày lấy anh, anh không muốn em đụng vào việc gì cả, không muốn em đi làm, không muốn em phải lo toan. Anh nói anh muốn em là công chúa trong nhà, muốn em chỉ cần xinh đẹp và vui vẻ. Nhưng Tuấn, em không phải công chúa, em là người bình thường. Em cần làm gì đó, cần có mục đích, cần cảm thấy mình sống có ý nghĩa. Ở nhà suốt ngày, em chỉ biết chờ anh, rồi dần dần em thấy mình vô dụng, thấy mình lạc lõng. Chính cái sự rảnh rỗi đó đã đẩy em đến chỗ của Nam, đến cái sai lầm kinh khủng đó.”
Tuấn cúi đầu, tay siết chặt thành ghế, lòng anh trĩu nặng. Anh biết cô nói đúng, nhưng anh chưa từng nghĩ sự yêu chiều của mình lại vô tình tạo ra khoảng trống trong lòng cô. Anh ngẩng lên, giọng run run:
“Ly… anh không biết. Anh chỉ muốn tốt cho em, nhưng anh sai rồi. Em muốn gì bây giờ? Anh sẽ làm bất cứ điều gì để sửa chữa.”
Ly nhìn anh, ánh mắt cô dịu lại một chút, nhưng vẫn giữ vẻ kiên quyết:
“Em quyết định rồi, Tuấn. Em muốn đi làm. Em muốn quay lại với công việc, muốn tự mình kiếm tiền, muốn có cuộc sống của riêng em, không phụ thuộc vào anh nữa. Em không muốn ngồi nhà chờ đợi thêm một ngày nào nữa. Em cần khuây khỏa, cần quên đi những chuyện kinh khủng vừa qua, và em nghĩ đi làm là cách tốt nhất.”
Tuấn im lặng một lúc, rồi gật đầu, dù trong lòng anh vẫn còn chút bất an:
“Được, Ly. Nếu em muốn thế, anh ủng hộ. Anh cũng nghĩ em đi làm sẽ tốt hơn, sẽ bớt nghĩ ngợi lung tung sau những chuyện vừa rồi. Anh chỉ muốn em vui, muốn em tìm lại chính mình. Em cứ làm những gì em muốn, anh không cản.”
Ly nhìn anh, lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô cảm nhận được một chút ấm áp từ anh. Cô gật đầu, giọng nhẹ nhàng hơn:
“Cảm ơn anh. Em vui vì anh hiểu. Em không muốn sống dựa vào anh mãi, em muốn tự mình làm ra đồng tiền, tự mình đứng lên sau tất cả.”
Buổi sáng hôm đó, hai người ăn sáng trong im lặng, nhưng không còn sự ngột ngạt như đêm qua. Tuấn làm một đĩa trứng ốp la đơn giản, pha hai cốc cà phê, và họ ngồi đối diện nhau, không nói nhiều, nhưng không khí đã bớt căng thẳng. Ly ăn chậm rãi, từng miếng nhỏ, như đang cố lấy lại sức sau những ngày kiệt quệ. Tuấn nhìn cô, lòng vừa nhẹ nhõm vừa day dứt, tự nhủ sẽ không để cô rơi vào vực sâu thêm lần nào nữa.
Những ngày sau đó, Ly bắt đầu hành trình tìm việc. Cô mở laptop, lướt qua các trang web tuyển dụng như VietnamWorks, JobStreet, và cả những nhóm việc làm trên mạng xã hội. Kinh tế đang khó khăn, thị trường việc làm co hẹp, cô nộp đơn khắp nơi – từ công ty nhỏ đến các doanh nghiệp vừa, nhưng ngày qua ngày, hộp thư của cô vẫn trống rỗng. Cô ngồi hàng giờ trước màn hình, gõ từng dòng CV, chỉnh sửa từng câu chữ, nhưng không một cuộc gọi nào đến. Ly bắt đầu cảm thấy nản lòng, tự hỏi liệu mình có còn giá trị gì sau thời gian dài không làm việc, không có kinh nghiệm thực tế ngoài những kỹ năng cơ bản từ thời đại học.
Tuấn thấy cô ngồi thẫn thờ trước laptop, anh bước tới, đặt tay lên vai cô, giọng động viên:
“Đừng nản, Ly. Em mới bắt đầu mà, từ từ rồi sẽ có chỗ nhận. Giờ kinh tế khó, ai cũng chật vật, không phải lỗi của em đâu.”
Ly gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn nặng trĩu. Cô nhớ lại những ngày còn đi học, khi cô từng mơ về một sự nghiệp rực rỡ, từng làm việc bán thời gian ở một công ty nhỏ, nhưng sau khi lấy Tuấn, cô bỏ hết để làm “công chúa” trong nhà anh. Giờ đây, chuyên môn của cô đã lạc hậu, kinh nghiệm thì gần như bằng không, và cô cảm thấy mình như một kẻ thất bại giữa dòng đời hối hả.
Rồi một vài nơi bắt đầu gọi cô đi phỏng vấn, nhưng đa phần là những công ty nhỏ, môi trường lộn xộn, lương thấp, và công việc không đúng với mong muốn của cô. Có lần, cô đến phỏng vấn ở một cửa hàng bán lẻ, người quản lý nhìn cô từ đầu đến chân, hỏi vài câu qua loa rồi bảo sẽ liên lạc lại, nhưng chẳng bao giờ có tin tức. Lần khác, cô thử sức ở một công ty quảng cáo nhỏ, nhưng họ cần người có kinh nghiệm chạy chiến dịch ngay lập tức, trong khi cô chỉ biết những lý thuyết suông từ sách vở. Mỗi lần bị từ chối, Ly lại về nhà, ngồi lặng lẽ trên sofa, tay ôm cốc trà nguội, tự hỏi liệu mình có đang mơ mộng quá xa vời.
Tuấn thấy cô thất vọng, anh cố an ủi, nhưng không dám nói quá nhiều, sợ cô nghĩ anh thương hại. Anh lặng lẽ pha trà cho cô mỗi tối, ngồi bên cạnh xem phim cùng cô, dù cả hai chẳng ai tập trung vào màn hình. Anh biết cô cần thời gian, và anh cũng cần thời gian để sửa chữa những vết nứt trong lòng mình.
Đến một ngày, khi Ly gần như muốn bỏ cuộc, điện thoại cô reo lên. Một giọng nữ chuyên nghiệp vang lên từ đầu dây bên kia:
“Chào chị Ly, tôi là Minh Anh từ phòng nhân sự của Tập đoàn Bất động sản Hoàng Gia. Chúng tôi nhận được CV của chị và muốn mời chị đến phỏng vấn cho vị trí trợ lý marketing vào sáng thứ Tư tới. Chị sắp xếp được không?”
Ly sững sờ, tay run run cầm điện thoại, giọng lắp bắp:
“Dạ… dạ được ạ. Cảm ơn chị, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Cô gác máy, tim đập thình thịch, quay sang Tuấn đang ngồi đọc báo gần đó, giọng không giấu nổi niềm vui:
“Tuấn! Hoàng Gia gọi em đi phỏng vấn! Là tập đoàn lớn đó, không phải mấy chỗ nhỏ lẻ em đi trước giờ đâu!”
Tuấn bỏ tờ báo xuống, nở nụ cười hiếm hoi, ánh mắt sáng lên:
“Thật không? Anh biết chỗ đó, lớn lắm, trụ sở hoành tráng ở Hai Bà. Chúc mừng em nha!
Ly gật đầu, lòng cô trào dâng một cảm giác vừa hồi hộp vừa mong chờ. Hoàng Gia là một trong những tập đoàn bất động sản hàng đầu, nổi tiếng với những dự án triệu đô và môi trường làm việc chuyên nghiệp. So với những chỗ nhỏ lẻ cô từng phỏng vấn, đây là một cơ hội lớn, một bước ngoặt mà cô không dám mơ tới sau chuỗi ngày thất bại. Cô bắt đầu chuẩn bị, lôi CV ra chỉnh sửa lại lần nữa, tìm hiểu về công ty trên mạng, và thậm chí lục tủ chọn một bộ đồ công sở lịch sự nhất – chiếc áo sơ mi trắng và chân váy bút chì màu đen mà cô chưa từng mặc kể từ ngày cưới.
Đêm trước ngày phỏng vấn, Ly nằm trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà, lòng bồn chồn không ngủ được. Cô tưởng tượng mình bước vào văn phòng sang trọng của Hoàng Gia, đối diện với những người phỏng vấn nghiêm nghị, và tự nhủ phải làm thật tốt để không bỏ lỡ cơ hội này. Tuấn nằm bên cạnh, khẽ nắm tay cô, giọng trầm ấm:
“Ngủ đi, Ly. Em sẽ làm tốt thôi. Anh tin em.”
Ly quay sang nhìn anh, gật đầu nhẹ, nhưng trong lòng cô vẫn còn một khoảng cách không thể xóa nhòa. Cô biết anh đang cố gắng, và cô cũng đang cố gắng, nhưng những vết thương từ quá khứ vẫn âm ỉ, chưa thể lành. Dù vậy, cô tự nhủ, ngày mai sẽ là một khởi đầu mới – không chỉ cho sự nghiệp, mà còn cho chính bản thân cô, một Ly mạnh mẽ hơn, độc lập hơn, không còn là cái bóng của bất kỳ ai.
Sáng hôm sau, Ly dậy sớm, trang điểm nhẹ, mặc bộ đồ đã chuẩn bị, đứng trước gương ngắm mình một lúc lâu. Cô thấy một người phụ nữ sẵn sàng bước ra ngoài, đối mặt với thế giới. Tuấn tiễn cô ra cửa, ánh mắt anh đầy hy vọng:
“Chúc em may mắn. Về kể anh nghe nhé.”
Ly gật đầu
“Mình sẽ làm được. Mình phải làm được.”